Cuộc Hành Trình Mầu Nhiệm

Spread the love

Mai Ly Phạm
Thân Khai Chân Phu

Từ năm 2013 trở đi, tôi liên tiếp tham dự Pháp Hội Di Đà và Xuất Gia Vị Tha đoản kỳ. Cái gì đã thúc đẩy tôi cạo đầu, từ bỏ nếp sống êm đẹp, đầy tiện nghi, dù chỉ trong một thời gian ngắn, để bước qua một cuộc sống ngăn nắp, kỷ luật, thiếu tiện nghi? Hay nói cách khác là ít tiện nghi và nhiều kỷ luật hơn những gì tôi tự định đặt cho mình.

Từ trước đến nay, lúc nào tôi cũng nhìn những vị xuất gia vị tha đoản kỳ với một cặp mắt thán phục. Mỗi năm, các vị này tham gia chương trình xuất gia do hội Từ Bi Phụng Sự tổ chức. Họ là những chuyên gia, những người đã hoàn toàn thích ứng vào môi trường sống ở đây và đã tạo cho mình một chỗ đứng vững vàng trong xã hội. Họ không phải là những người thất bại trên đường đời và mất đi mọi quan tâm tới cuộc sống chung quanh. Họ là những bậc cha mẹ, ông bà, là những người con, anh, chị, em v.v… Họ không phải là những kẻ sống cô độc.

Thế nhưng, trong một giai đoạn ngắn, họ sẵn sàng bỏ tất cả, phơi bày con người thật của mình. Gọt bỏ mái tóc vốn là một “góc con người” mà mình trình diện ra ngoài. Cái vẻ bề ngoài đối với những con người trần tục chúng ta rất quan trọng. Đầu tóc, ăn mặc chải chuốt như thế nào để mỗi nơi, mỗi trường hợp mình đều có thể hợp thời trang, hay không lỗi thời. Mình trang điểm, nhuộm tóc để che đi dấu vết thời gian. Mình có một bộ mặt mà mình muốn thế giới bên ngoài nhận biết. Cho dù bộ mặt đó có vẻ xuề xòa, không chải chuốt, thì nó cũng ra từ một sự chủ ý của mình.

Như vậy, tại sao có những người sẵn sàng bỏ hết những thứ giúp mình dựng lên bộ mặt của mình để trở thành một kẻ vô danh, một phần tử trong một số đông các phần tử như nhau? Trong bốn năm từ lúc chương trình Xuất Gia Vị Tha mới được tổ chức năm 2009, tôi nhìn các bạn đồng tu của tôi, những người quen sơ, những người quen lâu, xuống tóc khoác vô chiếc áo cà sa không hình thù với một tấm lòng ngưỡng phục. Lúc đó tôi nghĩ đây là một chuyện vượt ngoài khả năng của tôi. Không cách gì mà tôi có thể để thế gian thấy cái đầu trơn tru không tóc và khuôn mặt không che đậy của mình.

Nhưng rồi cuộc sống không để cho ta yên, sẽ kéo ta tiến tới và hướng lên nếu ta sẵn lòng mở rộng đón nhận những thử thách. Vào năm 2011, chồng tôi bị tử nạn bất ngờ và cuộc sống tôi chuyển mình. Những gì quan trọng xưa kia nay mất đi giá trị của nó, giá trị quan của tôi chuyển qua hướng khác.

Người chủ gia đình đã không còn nữa và trọng trách đối với các con và mẹ nay phụ thuộc hoàn toàn vào tôi. Tôi nhìn các con và mẹ đương đầu với các khó khăn trong cuộc sống, tôi nghĩ tới cuộc đời của chồng và cảm thấy sự bất lực của mình trong việc làm nhẹ đi gánh nặng nghiệp chướng của họ.

Là một Phật tử, mình được chỉ dạy rằng thân, khẩu, ý tạo ra vô số, vô biên nghiệp chướng mà chỉ có thật sự sám hối thì mới vơi đi gánh nặng đó. Nhưng làm sao có thể bắt người khác sám hối, ; nó chỉ có thể xảy ra từ trong tâm của họ, và chuyện mình có thể làm được là gây ra cảm hứng cho họ nhìn lại và tự sám hối. Tôi sực tỉnh và thấy được một chuyện ngay trước mắt có thể làm để giúp những người thân thương này. Tôi sẽ đi xuất gia đoản kỳ cho mẹ, cho chồng và các con. Tôi sẽ trao những năng lực tu tập này tới những người thân thương ấy.

Mục tiêu rõ ràng, tôi đăng ký gia nhập tăng đoàn Xuất Gia Vị Tha năm 2013. Với một tấm lòng hăng hái và không ít lo lắng, tôi lên đường đi qua Cali. Cho đến nay, tôi vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên xuống tóc. Giữa đám người xuất gia lần đầu tiên, tôi ngồi đợi để được Thầy xuống tóc. Lần lượt, từng người bước lên, ngồi xuống ghế, cảm nhận từng lọn tóc rơi rụng và lắng nghe những lời Thầy dạy và những lời đáp lại những khắc khoải sâu thẳm trong tâm họ. Tôi ngồi đó với một tâm thái đầy phân vân. Tôi biết rằng sự lựa chọn vẫn còn trong tầm tay của mình, và tôi có thể bước ra khỏi chốn này ngay bây giờ với mái tóc còn nguyên vẹn.

Những câu hỏi chạy qua đầu, tôi có thật sự sẵn sàng làm chuyện này không? Tại sao làm? Liệu nó có giúp ích được cho ai không? Rồi tôi thấy khuôn mặt buồn lo của các con, thấy cơn bệnh của mẹ tôi, thấy cuộc sống đầy phấn đấu của chồng và tôi quyết chí tiến tới. Khi chỉ còn lại tôi và một người nữa, tôi mạnh dạn bước lên. Lúc cảm nhận đường tông đơ đầu tiên chạy qua đầu mình, tôi biết đây là một khúc quanh không trở lui được. Một cuộc hành trình mới vừa bắt đầu, và tất cả những băn khoăn, phân vân trước đây rơi rụng hết theo từng lọn tóc.

Tôi nghe tiếng Thầy như văng vẳng từ xa nói với tôi nên buông bỏ tất cả và mở lòng tha thứ, nhưng tôi vẫn chưa buông bỏ được lúc ấy. Tôi kềm giữ lại tình cảm của mình, tôi không để mình rơi lệ trước mắt mọi người. Tôi vẫn chưa hoàn toàn phơi bày hết con người của tôi được mặc dù đã chấp nhận rũ bỏ một phần bộ mặt của mình.

Từ đó, mỗi năm tôi lại trải nghiệm sự chuyển hóa con người của mình qua kinh nghiệm của một người xuất gia đoản kỳ. Mỗi năm, tôi cảm thấy cuộc sống nội tâm mở ra thêm một tí và lan tỏa ra ngoài. Bộ mặt tôi dựng lên cho thế giới bên ngoài trở nên bớt quan trọng. Tình thương và sự cởi mở làm cho tôi nối kết được với nhiều người, ngày càng gia tăng. Tôi sẵn sàng chấp nhận sự yếu kém cũng như khả năng của mình.

Tình thương và sự cởi mở giúp tôi thanh thản ôm mẹ vào lòng và chấp nhận những vết thương lòng mà tôi cho là phát xuất từ người. Tôi có cái nhìn bao dung hơn về chồng, nhận biết được sự xuất sắc và thánh thiện cũng như những yếu kém của anh và chấp nhận những lỗi lầm của hai bên. Cuộc sống của tôi trở thành một mẫu mực cho các con nhìn vào để tự hướng dẫn cuộc đời của chúng.

Tất cả sự chuyển hóa trên không thể nào có được chỉ qua sách vở và sự hiểu biết mà phải qua một kinh nghiệm sống, qua sự sẵn sàng phơi bày con người thật của mình, mặc dù từ từ theo thời gian. Có một sự nhẹ nhàng trong cuộc sống khi mình không cần phải lo sợ nhiều tới sự phán đoán của người khác vì ta thấy được và chấp nhận những sơ xuất, yếu kém của mình. Cho dù có yếu kém tới đâu tiềm năng của ta vẫn vô hạn lượng và tương đồng với tất cả mọi người.

Tôi cảm thấy diễm phúc được xuất gia và tham dự Pháp Hội mỗi năm. Diễm phúc được cơ hội sám hối cho những tội nghiệp của mình và của những người mình tu dùm. Diễm phúc thấy được sau bộ mặt bên ngoài, có một sự tương đồng giữa tất cả mọi người chúng ta.

Mai Ly Phạm


Spread the love
Tiếng Việt