Nguyễn Mai Trang
Tôi đã có duyên tham dự nhiều khóa tu Xuất Gia Vị Tha (XGVT) qua từng năm, bởi hai lý do sâu sắc. Trước hết, lý tưởng của người xuất gia vị tha là một ngọn đèn soi sáng con đường phụng sự và thương yêu—vô cùng cao quý và thực tiễn. Trong gia đình tôi có nhiều người thân yêu—chồng và người em trai đã khuất, cùng với những bà con trong hai họ đang chống chọi bệnh tật, tuổi già và nghịch cảnh. Tình thương dành cho họ luôn âm ỉ trong tim, và hành trì XGVT giúp tôi biến tình cảm ấy thành hành động cụ thể—một dòng suối từ bi có thể đem lại lợi lạc, niềm hy vọng, và ánh sáng xoa dịu.
Lý do thứ hai là pháp môn mà Thầy truyền trao qua mỗi mùa XGVT ngày một thâm sâu, khai mở. Đặc biệt là những buổi thiền tập đã đem đến cho tôi nhiều chuyển hóa. Lạ thay, trong các thời thiền ấy, tôi cảm thấy thân tâm dễ dàng an trú hơn, thời gian ngồi dường như dài hơn mà không mệt mỏi. Có lẽ vì khoác lên mình hình tướng của người xuất gia—tôi thấy mình buông bỏ dễ hơn những ưu tư, ràng buộc của đời thường. Hoặc có thể do cách Thầy dẫn dắt rất mạch lạc, cân bằng giữa lý và sự, giúp tôi nuôi lớn chánh niệm và phát triển định lực vững vàng.
Năm 2024, vì sức khỏe suy giảm, tôi buộc phải vắng mặt trong mùa XGVT giữa cái lạnh khắc nghiệt mùa đông. Dù tiếc nuối, tôi vẫn giữ niềm hy vọng sẽ đủ duyên lành quay lại trong năm 2025. Để cầu xin sự gia hộ từ chư Phật và chư Bồ Tát, tháng Tám năm ấy, tôi cùng huynh đệ hành hương đến Castle Mountain ở Canada—nơi thiêng liêng gắn liền với Đức Văn Thù Sư Lợi. Biết rõ đường lên núi dài và gian nan, tôi vẫn không chùn bước, vì nghĩ rằng trong một đời người, mấy ai có cơ hội đặt chân đến nơi linh địa huyền nhiệm như vậy.
Thật nhiệm mầu thay—suốt tám tiếng đồng hồ vượt đường núi xa xôi, tôi cảm nhận được một năng lượng nâng đỡ cả thân lẫn tâm, như có lực gia trì từ cõi sâu thẳm vô hình. Khi chạm đến đỉnh núi và được cùng đại chúng hành lễ, tôi biết: lời cầu nguyện của mình đã được lắng nghe. Sức khỏe tôi từ đó dần hồi phục, vừa kịp để tham dự XGVT mùa xuân với tất cả lòng thành kính và tri ân dâng lên Tam Bảo.

Mỗi khi hồi tưởng lại những ngày XGVT, cảm xúc trong tôi như trào dâng, sống dậy nguyên vẹn. Có những khoảnh khắc thật thiêng liêng, như trong đại lễ Mandala: không gian trang nghiêm, thần bí; cả ngàn người cùng tụng niệm thần chú hài hòa như một thân thể lớn, chuyên chú hành trì để soi đường cho các vong linh trở về ánh sáng tự tánh. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn bồi hồi bởi năng lượng tâm linh thuần khiết phát xuất từ lòng chí thành và đại bi nơi đại chúng.
Rồi có những giây phút ấm áp, chan chứa nghĩa tình đạo vị—như lễ cầu nguyện sức khỏe và trường thọ cho Thầy, do Rinpoche và các vị đồng môn Tây Tạng cử hành. Khi chứng kiến Thầy xúc động bật khóc trước tấm lòng của tăng thân, trái tim tôi cũng rung lên bởi xúc cảm thiêng liêng—một tình Thầy trò khó diễn tả bằng lời.
Năm nay, được trở lại tham dự XGVT, tôi nhận ra mình đã thay đổi. Tôi thấy lòng mình mở ra hơn, dễ buông bỏ, dễ tha thứ, nhẹ nhàng hơn trong đối diện với khổ đau. Giáo pháp của Thầy giúp tôi không còn bị giam hãm trong cái tôi chật hẹp. Con đường tâm linh giờ đây trải ra thanh thản, sáng rõ và đầy an lạc. Với tất cả lòng biết ơn sâu sắc dành cho Thầy và những người bạn đồng tu, tôi xin nguyện tiếp bước hành trình tu tập và lan tỏa tình thương chân thật ấy đến muôn phương.